Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Chuyện tình Đoàn 10

Chuyện tình Đoàn 10
Tình yêu của “một mùa xuân”
Chuyện có thật 100% qua nhật ký, đối thoại rất thực của các thành viên.
     Thuở ấy N rời gia đình theo đoàn thiếu nhi Bình Trị Thiên ( khói lửa) sang Trung Quốc năm 1953.
     Đi cùng đoàn có các anh chị lớn tuổi và một số cô cậu nhỏ tuổi, nhỏ hơn cả N.
     Vốn là một cậu con trai hay nghịch ngợm nên nhiều buổi tối ngủ trên các sạp tre nhà dân nam nữ nằm cạnh nhau. Nửa đêm, N hay kéo chân các em nhỏ để dọa ma.
     Thành viên của đoàn đứa nào cũng gầy gò, đen nhũi, quần áo lôi thôi lếch thếch. Sau quá trình di chuyển nhiều nơi, tất cả lại tập trung về lại Quế Lâm.
     Do được chăm sóc và ăn uống đầy đủ, người nào cũng trở nên sáng sủa, có da có thịt.
     Một ngày nọ, bỗng T xuất hiện trước mặt N như một thiên thần nhỏ: cặp mắt đen láy, da trắng mịn, đôi môi đỏ hồng. Sự lột xác của T làm cho N bàng hoàng ngơ ngác. Ngày qua ngày, N cứ ngắm nhìn T, chứng kiến sự rực rỡ dần của T như một bông hoa. Có nhiều thầy cô và cả các bạn cũng hay ngắm nhìn T, trong số đó, có cả thầy (nhạc sĩ) Mộng Lân rất quý và cưng T.
     Sự thay đổi kỳ diệu của T + với sự tò mò khám phá tuổi thơ của N đã hình thành một thứ tình cảm thật lạ.
     N viết nhiều thư và làm nhiều bài thơ để bày tỏ tình cảm và lòng ngưỡng mộ T. Hết giờ học lại đút tất cả vào hộc bàn của T.( Trong nhiều trường hợp ở lứa tuổi khám phá, dậy thì thì con gái luôn “chín” trước con trai.) Nhưng với T thì còn khờ dại và hoảng loạn. T ghét N, không thèm đọc thư, xem thơ. Hộp thư ngày càng đầy. Rồi đến ngày tan trường, N gôm tất cả lại và xé bỏ.
     T chỉ mơ hồ: rằng có một anh chàng “thích” mình - thật vớ vẩn – thế thôi.
    
     Năm 1957, N và T cùng bạn bè QL trở về nước, mỗi người đi một ngã, chẳng có liên lạc gì.
    Sau thời gian dài trưởng thành, N và T có gặp lại đôi lần ở Trường ĐHSP Hà Nội. Nhưng do hoàn cảnh của mỗi người, N và T không có điều kiện gần gũi và hiểu nhau thêm.
     Trong ký ức của N, hình ảnh T thật đậm nét khó quên: trắng trẻo, dịu dàng, yếu đuối…
     Trong ký ức mờ nhạt của T, N là một con “ma xó”.
………………………………………………………………………………………………………………………………..
     24.8.2014
     _ Ồ, ông N cũng đi đoàn 10 à?
     _ Chứ sao, đoàn tôi có chị M, chị H, O, H và cả cái T nữa.
     _ Thế à. Ông có phải em kết nghĩa của M không? Nếu thế thì ông cũng là em của tôi, vì M và tôi là bạn thân. Còn cái T thì tôi mê nó lắm.
………………………………………………………………………………………………………………………………..
     6.9.2014
     NL: Xin thông báo với các anh chị là đoàn 10 Hà Nội gửi thư mời chúng ta dự buổi họp mặt tại Hà Nội ngày 13 tháng 9. Anh chị nào thu xếp được thì ra dự cho vui.
     Anh Ngọc: Cho anh một giấy mời, anh cố gắng thu xếp.
     N: Cho tôi một giấy mời nữa.
     Hai giấy mời được đưa đến tận tay hai người.
………………………………………………………………………………………………………………………………..
     NL: A lô? T hả? Tao đây. Mày có biết tên N không? Nó đi đoàn 10 ( nhóm Bình Trí Thiên khói lửa) của mày ấy mà.
     T: Biết! Hồi ở Quế Lâm nó viết cho tao không biết bao nhiêu là thư và thơ tình để đầy ngăn bàn.
     NL: Chắc nó thích mày và chắc mày là mối tình đầu của nó. Đúng là thời trẻ con. Kỳ này nó cũng ra Hà Nội dự họp mặt Đ10 đấy. Nó xin số điện thoại và địa chỉ của mày, tao đã cung cấp rồi. Mày tiếp nó tử tế nhá. Tính nó sôi nổi, thật thà, ruột để ngoài da, nhưng cũng hiểu biết, pha chút phét lác ( nhà báo mà).
     T: Mày cứ yên tâm, già cả rồi mà. Tao cũng muốn gặp để xem dạo này ông ta thay đổi nhiều không.
………………………………………………………………………………………………………………………………..
     13.9.2014
     _A lô!
     _ A lô, ai đấy?
     _ N đây.
     _ Đang ở đâu, làm gì?
     _ Đang ăn sáng ở Hà Nội. Tôi không biết tìm phố NLB ở đâu.
      _ Tìm địa chỉ ở cái miệng chứ ở đâu. Không thì kêu taxi nó đưa đến tận nhà. Hâm quá rồi, ông nội ơi.
      N hồ hởi đến sớm chỗ địa điểm họp mặt. Có ý đứng lâu ở cửa ra vào để được gặp mặt T trước tiên.
 ………………………………………………………………………………………………………………………………..
      Tối 13.9
     _ A lô, T hả? Sao, hôm nay mày gặp anh N của mày chưa?
     _ Ồ, hôm nay vui lắm, gặp được nhiều anh chị lớp lớn cùng đoàn đã bao năm chưa gặp lại, gặp cả ông N luôn. Tao kể mày nghe: lúc tao và cái Nghĩa bước vào cửa thì tao thấy một ông thấp thấp, da ngăm đen, tao tưởng người Campuchia. Ông đứng ngay cửa chào cái Nghĩa và tự giới thiệu là N. Rồi ông hỏi cái Nghĩa là: “Hôm nay không biết T có đi dự không?” Hai đứa tao đều hiểu là ông không nhận ra tao. Chúng tao không trả lời và bước vào đi thẳng. Lúc đó hình như linh tính mách bảo là ông đã không nhận ra tao và bị hớ. Vẻ mặt tái xanh đứng như trời trồng và cấm khẩu luôn ở cửa, rồi mắt nhìn về phía tao.
 Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ và lần lượt theo đề nghị của ông Japan là tự giới thiệu về bản thân vì nhiều năm không gặp nhau, có thể không nhận ra nhau. Vẻ mặt hoảng hốt, tâm trạng bấn loạn, trông ông thật tội nghiệp.
Thường ngày N ăn nói mạnh dạn lưu loát, nhưng bỗng mặt hơi tái và cà lăm. Cuộc hội ngộ rất vui vẻ và được nhắc lại nhiều kỷ niệm thời xa xưa và đề xuất nhiều phương án giao lưu của Đ10 trong tương lai cả hai miền.
Ông Japan đề nghị N- đại diện Đ10 SG cụng ly với T- đại diện Đ10 HN. N cầm ly rượu vang trong tay mà thấy tay hơi run run khi đến trước mặt T. Mày biết vì sao không? Tao nghĩ, sau bao nhiêu năm không gặp lại, ông ta vẫn mang theo hình ảnh của tao thời 15, 16 tuổi ( cái tuổi thần tiên). Bây giờ tao như một con quỷ già: “Ma ghen, thua xấu, quỷ hờn, kém ghê.” Tao nghĩ chắc ông hồi hộp gặp tao với hình ảnh ký ức thời xa xưa và bị đột ngột sụp đổ. May là ở nhà hàng chứ ở ngoài đường chắc ông chạy bỏ dép. Nghĩ về tâm trạng của ông tao cũng thấy tội nghiệp. Nhưng biết làm sao được, cái gì phải đến thì nó đến thôi. Từ đây chắc ông sẽ không bao giờ muốn gặp lại tao.
     Cuộc tiệc nào cũng đến lúc tàn.
     Cuộc gặp gỡ nào cũng đến lúc phải chia tay.
     Ông Japan tế nhị đề nghị N đưa T về vì N đi xe máy. Nhưng T từ chối khéo, với lý do là không có mũ bảo hiểm, mà cũng là cách giải tỏa tâm trạng cho N.
     N lặng lẽ bắt tay mọi người ra về.

     Cả NL và T cùng cười như muốn bể điện thoại. 

15 nhận xét:

  1. Chuyện này thường xẩy ra ở cái tuổi học trò và bây giờ nghĩ lại, nhiều khi cười một mình đấy, nhưng rất thú vị.

    Trả lờiXóa
  2. NL viết hay quá! Đúng là chuyện tình của thời trẻ con, gặp lại nhau ở tuổi già mới đánh giá được tình yêu ấy đến đâu...Với nhiều tâm trạng khác biệt, chẳng đôi nào giống đôi nào!

    Trả lờiXóa
  3. Tôi chả biết gì về Đ10 cả, hồi ấy tôi đi vét chỉ một mình qua biên giới rồi gép vào đoàn chung lên thẳng QL, đi một mình nên chả có ai để mà nhớ mà thương, kỷ niệm của các Cụ quá đẹp " thiên tình sử" được kể lại rất mê ly, Phải chăng đấy cũng là một niềm hạnh phúc của tuổi già ?

    Trả lờiXóa
  4. Biet T la ai roi nha. Chi khong biet N thoi...thu vi qua. Nhung cau chuyen tinh xua bao gio cung mang laij nhung xuc cam dat dao...
    Sao chi ra HN ma em khong gap duocj. Bat den nha!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị chỉ ra trong MƠ thôi. Mơ lúc nào cũng ĐẸP hơn đời thường, vì vậy tội gì không MƠ !
      Chính vì em MƠ nhiều nên THƠ của em hay, hình ảnh của em mới LÃNG MẠN.

      Xóa
  5. Nhờ chuyến đi đầu năm lên biên giới nên tôi nắm bắt được và chuyện trò với một số bạn Đoàn 10 , Hồ Uy Liêm, X. Hoài, K.Phi, Japan (H.Nhật), và ở TP HCM thì không thể thiếu NL. Rất vui vì mình là người K 4 (tuy không có ở Đoàn nào cả để được đi QL). Bài viết quá hay nhưng T. thì tôi chịu !
    Đúng vậy, MƠ ĐẸP; còn THỰC thì cụ thể rõ ràng còn gì ?! Đẹp như MƠ mới nên THƠ ! MƠ còn mãi, thực thì nay đã già lão, là các cụ bảy, tám mươi !

    Trả lờiXóa
  6. T cũng gọi ĐT cho mình sau hôm hop đoàn 10 kể về cuộc gập gỡ này hai đưa cười như néc nẻ .khi N gập lại T té ngửa vì thất vọng.Lúc hắn rủ T cùng về thấy T từ chối, T bảo chắc hắn mừng lắm . Nhưng báo để bạn biết "thằng cha này dê cụ " lắm đấy,hắn nhận ít nhất là thầm yêu 2 em nữa cơ.Ngay trong hôm họp đó còn thú nhận đã yêu cả HTN nữa,vậy tổng cộng là 4 em . Thế mà bạn nhận xét hắn thật thà ? Chỉ có anh XH của bạn thật thà thôi bạn ạ ,Đoàn 10 của bạn "khiếp "thật ! Khai thác hết cứ là đọc mệt nghỉ.
    Mình đang viết thi ĐĐ nhắc đọc bài này của bạn .Cảm ơn bạn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. lâu quá không gặp chị, nay gặp ở đây mừng quá, chúc chị nhiều sức khoẻ và bình an nhé.

      Xóa
  7. Yêu là "TƯ DUY" của con tim, làm sao CẤM ĐƯỢC. "Yêu nhiều, nhưng chẳng được bao nhiêu". Quan trọng là được bao nhiêu người yêu mình.
    Đ 10 của tớ TÁN như KHÓI.
    YÊU bốc như LỬA. Thế nó mới thành BTT-khói lửa.

    Trả lờiXóa
  8. Chuyện tình bạn viết hay thật đấy. Mình sang Lư Sơn đầu tiên vào ngày 25-8-1953. Mình thấy thua kém các bạn nhiều quá. Chưa biết gì để kể về chuyện tình cả chỉ thích nghe mọi người kể thôi, kể tiếp đi nhé.

    Trả lờiXóa
  9. Chuyen tinh rat hay ca noi dung,ca suw lien quan gan gui vowi chung ta .Ba nay viet gioi nhuw 1 nha van thuwc thu5 Toi may man d9uoc gap 2 nhan vatj trong ngay hop doan 10 ,Con chuyen tinh hay hown cua chinh tac gia va nhieu chang doan 10 .

    Trả lờiXóa
  10. Ôi ! Không ngờ bà cựu GĐ COTYLEN lại viết văn hay đến thế ! Câu chuyện tình có thật, không hề hư cấu . Cả cái kết cũng thật 100%! Đọc xong không thể không suy nghĩ ... Phảng phất một chút bùi ngùi lẫn trong tiếng cười " hồn nhiên " của mấy cụ bà ngày xửa ngày xưa là mấy cô bé Đ10 xinh xắn mà nghịch như quỷ sứ ! Có lẽ " chạm nọc" nhất là mấy cụ ông . Nhưng không thể trách được nư tác giả, đơn giản thôi , Nhật Lệ là một ngươi phụ nữ sắc sảo, nhân ái mà cũng ...đáo để !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi viết vài chuyện nhỏ bậy bạ, để níu kéo hai MỎ LÀNG không được BỎ ĐI đấy .

      Xóa
  11. những chuyện tình tuổi thơ sao mà ngọt ngào quá, sang thăm chị, chúc chị bình an nhé.

    Trả lờiXóa

hoangthnhatle@yahoo.com.vn