Ký ức tuổi thơ
(Kính gửi: BĐH làng Lư Sơn-Quế Lâm)
Các anh chị "Lư Sơn-Quế Lâm" (LS-QL)thân
mến!
Các bạn (anh chị) khối lớp 4 thân mến!
Các bạn lớp 4 của tôi thân mến!
Tôi là Hoàng Thị Nhật Lệ xin gửi tới các
anh chị, các bạn tình thương yêu của người anh em cùng gia đình LS-QL.
Tôi cảm ơn những ai còn nhớ tới tôi và chân
thành xin mọi người tha lỗi cho tôi nếu tôi không còn nhớ đến một số anh chị và
các bạn.
Thực ra tôi không phải người vô tình mà do
ông trời cho tôi một bộ nhớ thật tồi tệ.
Thời gian ở LS-QL chỉ không đầy một năm nên
tôi hoàn toàn không nhớ những chuyện nghiêm túc mà chỉ nhớ những chuyện động trời,
phá phách và ba gai của tuổi thơ.
Khi đọc vài kí ức về tuổi thơ của tôi xin
các “cụ” hãy quay trở về thời kì cuối 1953 - đầu 1954, các cụ sẽ bắt gặp Nhật Lệ.
* Làm kem
Tới Lô Sơn (Lư Sơn) chúng tôi được bố trí mấy chị em ở một phòng. Tôi
không còn nhớ mình ở với những ai. Chúng tôi được nhận quà của Bác Mao gồm:
thau, ca tráng men, bàn chải, khăn mặt, xà phòng… đường, bánh kẹo…
Phòng nào cũng có 2 lớp cửa kính vì rất lạnh.
Tôi và mấy bạn gái nảy ra “sáng kiến” – làm đá ngọt. Chúng tôi pha nước
đường vào ca và đặt vào khoang trống giữa 2 lớp cửa kính.
Ngày hôm sau chúng tôi đóng cửa phòng và sung sướng thưởng thức mút những
cục đá ngọt. (Không ngờ sau này mới hiểu đó cũng là 1 dạng kem vì hồi đó chưa biết từ KEM)
* Trò chơi nở phổi
Những cao thủ nổi tiếng của các “phái” trên sân chơi U-MỌI:
- Chị Phương Lan
- Chị Thanh Hương
- Chị Minh Tuệ
- Chị Bè
- Bạn Thúy Liễu
- Bạn Muội
- Bạn Tuyết Nga
- Bạn Nhật Lệ
- Cùng một số đệ tử khác.
Trên sân chơi mọi người bốc thăm để chia làm 2 đội (phe). Tôi vào loại
khỏe nhưng vẫn là hạng bét so với các chị có đẳng cấp. Cứ mỗi lần các cao thủ đối
phương sang giải cứu tù binh, mặc dù được canh giữ cẩn thận nhưng chúng tôi vẫn
hồi hộp và run khi thấy “đặc phái viên” của đối phương đứng im trong giây lát,
hít đầy một lồng ngực và bắt đầu phi người, phóng thẳng vào “trại giam” tù
binh. Chúng tôi ào ra ôm chặt tên đặc công. Có lần “nó” bứt ra và giải cứu được
tù binh nhưng cũng có lần nó bị “sức mạnh tổng hợp”của đối phương ghì chặt đến “tắc
thở”.
* Bánh bao
Buổi sáng chúng tôi được ăn cháo với calathau, củ hành muối hoặc sữa đậu
nành với quẩy. Trưa và chiều chúng tôi được ăn cơm hoặc bánh bao.
Cũng chẳng biết ai qui định nhưng tôi nhớ “qui ước" - cứ một bát cơm tương đương 2
bánh bao. Hồi đó tôi mới 12 tuổi nhưng ăn rất khỏe, mỗi bữa tôi ăn 3 bát cơm. Nếu
qui ra, tôi được ăn 6 bánh bao (chắc bánh bao hồi đó nhỏ chứ không như bánh
bao bây giờ ở Sài Gòn, ăn 6 cái chắc chết). Tôi chỉ mong đến bữa cơm để được xực
6 bánh bao.
* Tô mì
Theo qui định của nhà trường thì “em” nào ốm (bệnh) được ăn 1 tô mì thay
cơm.
Hồi đó tôi khỏe lắm (chẳng bị ốm bao giờ) tôi thèm mì như các quí ông
thèm “phở” bây giờ.
Tôi và bạn Tuyết Nga mong bị ốm để được báo ăn mì mà không ốm cho.
Một hôm 2 đứa bàn nhau, báo ốm để được ăn mì (mới 12 tuổi mà đã có gen
nói dối - hư quá).
Chao ôi, mì ngon làm sao!
Nhưng hành động phiêu lưu của 2 đứa đành phải chấm dứt, vì nếu ốm tiếp
thì buộc phải lên gặp bác sĩ.
Sợ ý đồ xấu xa bị bại lộ nên chúng tôi đành “chai chen” mì!
* Sâu cước và bọ ngựa
Về Quế Lâm không được bao lâu nhưng những kỷ niệm vui thú của tuổi thơ cứ đeo
bám tôi cả sau khi rời Quế Lâm.
Tôi không nhớ hồi đó tôi học hành kiểu gì mà chỉ nhớ các kiểu “ăn chơi” của
nhóm “lợi ích thứ 3” (nhất quỉ, nhì ma…)
Tôi nhớ: ngoài giờ học, suốt ngày dang nắng đi bắt sâu cước để dọa mấy chị
lớp lớn và đi bắt bọ ngựa chơi. Mỗi lần thấy chị nào rú lên nhảy tưng tưng vì sợ
sâu là chúng tôi có một màn cười khoái chí.
Bọn tôi có phong trào “chăn bọ ngựa”. Chúng tôi bắt rất nhiều bọ ngựa rồi
nuôi thả trong màn (mùng). Chúng không hề cắn ai. Hằng ngày, đến bữa ăn, chúng
tôi nhặt những miếng thịt kho có cả mỡ, gói mang về cho bọ ngựa. Đến giờ tôi
cũng không hiểu sao bọ ngựa lại thích ăn thịt.
Trước lúc rời Quế Lâm tôi bàn giao “trang trại” bọ ngựa cho các bạn nữ của
mình ở lại trường.
Những ngày đầu sống ở nước Nga tôi ít nhớ về gia đình mà chỉ nhớ và luyến
tiếc bầy bọ ngựa được thả trong màn của tôi.
* Bắt cá lia thia và học bạ
Sau khi chuyển về Quế Lâm tôi được xếp học lớp 4. Lớp 4 của tôi rất đông. Chắc
chắn là có nhiều bạn trai nghịch ngợm nhưng cũng có những bạn trai trông khôi
ngô dễ thương, nhưng hồi đó tôi còn “ngủ thì” (chưa dậy) nên không một bạn
trai nào lọt vào “mắt nai” của tôi. Ngược lại tôi lại rất thích ngắm và nhớ mãi
những cô giáo, các chị lớn, các bạn gái xinh đẹp, dịu dàng và nghịch ngợm như:
cô Cơ, chị Thiên Hương… Phụng Mỹ, Thùy, Trình, Thanh Tú, Thục Anh, Ngân, Phương…
Hồng Liên, Bích Hảo, Ngô Hà…
Chúng tôi hay chơi trận giả, u mọi, đánh găng…
Một hôm mấy bạn nữ lớp tôi rủ nhau đi bắt cá lia thia ở ruộng (do Tuyết Nga
và tôi đầu têu).
Chúng tôi bỏ học dang nắng suốt buổi. Cá bắt được bỏ vào ca bác Mao mang
về. Về đến nhà bị thầy Kính chủ nhiệm la và kiểm điểm. Thầy tuyên bố sẽ ghi vào
học bạ.
Chiều hôm đó Thanh Tú buồn rầu rủ tôi ra ngồi khóc ở một gò mả gần sân
trường. Hồi đó tôi thấy Thanh Tú xinh, có đôi mắt to và hàng lông mi dài và
cong. Tôi thấy Thanh Tú khóc, tôi an ủi: Khóc làm gì, tớ cũng bị ghi học bạ như
bạn. Từ nay không bỏ học đi bắt cá là được chứ gì? Nhưng cô nàng vẫn tiếp tục sụt
sùi.
Thực ra tôi chả hiểu học bạ quan trọng như thế nào, nếu hiểu chắc tôi cũng
khóc như Thanh Tú.
* Những hình ảnh khó quên
Mặc dù có trái tim lạnh và khô khan tôi vẫn phải ghi nhận LS-QL là cái
nôi thứ 2 của đời mình.
- Hình ảnh những bà cụ già với 2 bàn chân bị bó nhỏ lần theo đường dốc
mòn trên tuyết đến trường chúng tôi ở Lư Sơn để nhặt những xô thức ăn thừa của
chúng tôi. Hồi đó người dân Trung Quốc cũng rất thiếu và đói nhưng vẫn phải nhường
cơm xẻ áo cho con em Việt Nam.
- Những chú giải phóng quân Trung Quốc đêm hôm tuần tra canh gác bảo vệ sự bình
yên và giấc ngủ của chúng tôi trong bão
tuyết.
- Những ông già hằng ngày vẫn quét tuyết sân trường để đảm bảo an toàn
cho chúng tôi.
Chúng ta luôn mang nặng tình nghĩa của người dân Trung Quốc.