Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

Tình nhỏ

Những cơn ho khan làm nàng mệt mỏi. Bệnh mãi không dứt mà chuyển nặng thành những tràng ho lien tục, dai dẳng khiến nàng không dỗ được mình vào giấc ngủ đêm. Co ro trong chiếc giường thênh thang, nàng thấy mình trống rỗng và đơn độc.
Trước khi rời khỏi nhà, ông bảo:”Tôi đi công tác nước ngoài, đừng gọi điện”. Thật ra chẳng cần ông dặn dò, không bao giờ được chủ động gọi cho ông là bài học đầu tiên của nàng khi dọn về chung sống. Lần ấy, mãi không thấy ông veefawn tối, nàng sốt ruột gọi điện. Đáp lại là tiếng tút tút kéo dài, gọi lại lần hai thì ông đã ngoài vùng phủ song. Hôm sau ông đến, vẻ lịch lãm biến mất, thay vào là khuôn mặt dữ tợn, méo mó đi vì giận dữ, những lời khắc nghiệt rít qua kẽ răng:”Không được tự tiện gọi điện cho tôi, biết chưa”.
“Cô chỉ việc ở nhà, còn tôi muốn đến đây lúc nào thì đến”. Đó là bài học thứ hai ông gieo vào đầu nàng.
Nếu là anh, anh sẽ làm ngay một chén thơm hấp đường phèn để trị bệnh ho cho nàng. Anh rât rành về công dụng của những loại thảo dược, nên nếu nàng chưa dứt bệnh anh sẽ nấu them một nồi canh lá hung chanh, hoặc hấp tiếp một chén tắc cách thủy.
Anh luôn chiều nàng vô điều kiện. Nhưng chính nàng đã tự tay vứt bỏ tình yêu của mình.
***
Nàng gặp ông trong một lần họp giữa hai công ty. Ông lịch lãm, sang trọng trong bộ cánh đắt tiền. Mái tóc hoa râm, cái bụng bệ vệ càng làm tăng vẻ phong độ cho người đàn ông đã bước qua tuổi ngủ tuần. Ông giữ tay nàng lâu hơn so với những người khác, và nhìn thẳng vào mắt nàng, ông thì thầm chỉ đủ hai người nghe:”Em rất đẹp”. Ông cúi xuống nhìn những ngón tay được cắt gọn gàng, mộc mạc của nàng và bảo:”Nên chăm sóc bàn tay một chút chứ cô bé”. Ông hơi ghé sát lại nàng trước lúc quay đi, lúc ấy nàng mới nhận thấy mùi nước hoa từ ông, quyến rũ và tinh tế.
Đêm ấy nàng không ngủ được. Lần đầu tiên, nàng thấy mùi xăng từ hai cái xe của nàng và anh đang để sát giường sao mà ngột ngạt thế. Nàng thở dài nhìn cái trần nhà loang lổ, những miếng dán tường te tua, rách nát. Nàng muốn ngồi dậy tìm nước uống nhưng đành chịu vì sau khi dắt hai chiếc xe vào để đi ngủ, người và vật phải chen chúc trong căn phòng chật chội, ai ở đâu yên vị đấy đến hết đêm.
***
Lần họp thứ hai, ông tỏ thành ý muốn đưa nàng về nhà. Nàng từ chối và bảo mình sẽ về bằng xe ôm. Nàng tránh nhắc đến anh. Ông dang hai tay kinh ngạc, phải là lầu son gác tía, phải là bốn thành sang trọng mới xứng tầm với nhan sắc của em chứ. Nàng cúi đầu bước đi.
Anh đứng chờ nàng ở góc đường. Trong bộ dạng áo thun bỏ ngoài chiếc quần jean bạc màu, dép lê cùng chiếc xe cũ kỹ, anh chẳng khác xe ôm là mấy. Anh cười tươi tắn đón nàng: “Em họp mệt không? Anh đã nấu sẵn cơn rồi, chờ em về là ăn”.
Lần đầu tiên, nàng không cười khi thấy anh.
***
Những cơn ho dai dẳng khiến khoang mũi, cổ họng nàng xuất hiện đầy đàm. Có lần để giúp nàng dễ thở hơn, anh hăm hở bảo để anh hút mũi cho nàng. Nàng xua tay, thôi thôi. Anh bảo sau này có con, anh sẽ hút đàm cho con như vậy, chứ không thể tin được những máy hút mũi bán ở ngoài.
Đứa con tương lai chưa kịp xuất hiện để anh làm điều ấy thì những lời ngọt ngào như mật, những món quà đắt tiền của ông đã dắt nàng ra khỏi tay anh. Nàng dời khỏi phòng trọ tồi tàn để đến căn hộ xinh xắn, nhiều bóng cây mát mẻ, đầy đủ tiện nghi trong một con hẻm yên tĩnh.
Nàng hơi thất vọng một chút khi biết đó là căn hộ ông thuê. Nhưng nàng vui vẻ lại ngay khi ông bảo đây mới chỉ là chỗ ở tạm thời, căn hộ mà ông đang đồng sang dị mộng với mụ “quỷ cái” rồi sẽ chính thức là của nàng, khi ông làm xong thủ tục ly hôn. Ông không muốn nàng đi làm nữa, ông sẽ chu cấp gấp mấy lần lương nhân viên của nàng.
***
Hốc hác, xanh xao sau nhiều đêm mất ngủ vì ho, nàng gắng gượng đến tiệm thuốc gần nhà. Bác sĩ nhìn nàng bảo bây giờ uống thuốc cắt cơn ho rồi theo dõi tiếp xem thế nào. “Bác chỉ mong cơn ho không bị hen”- bà bác sĩ có khuôn mặt nhân hậu nhìn nàng âu lo.
Cơn ho kéo đến khiến nàng cúi đầu rũ rượi, nhân tiện che giùm nàng giọt nước mắt. Sự quan tâm, lo lắng của người khác, nàng đã từng có thừa, nay phải nhận từ một người hoàn toàn xa lạ.
Ông thì mãi chưa quay về.
***
 Ông không đi nước ngoài, mà đến tỉnh khác để dự một cuộc họp doanh nhân điển hình.
Khi người dẫn chương trình hỏi làm thế nào để cân bằng giữa công việc và gia đình, ông rung rung vẻ xúc động: “Bí quyết của tôi là gia đình. Tôi luôn trở về ăn tối cùng vợ con. Đối với tôi gia đình là điều thiêng liêng nhất, là chỗ dựa để tôi vượt qua mọi khó khăn”.
Máy quay lia đến vợ ông đang đứng gần, một người đàn bà nền nã, đoan trang, không có vẻ gì là “quỷ cái”.
Cơn ho dữ dội đột ngột xuất hiện, dúi nàng xuống sát sàn. Nên nàng bỏ lỡ cảnh quay cặp vợ chồng doanh nhân trên truyền hình đang nhìn nhau âu yếm, viên mãn.
Minh Trang

6 nhận xét:

  1. Chuyện như thế này là có thật và không hề hiếm; bạn NL ạ.
    Chỉ có điều: "Ai ơi!. Đừng "mơ hão". Hãy cảnh giác để khỏi bị lừa mà tội nghiệp!.".
    Cô gái thật đáng thương và đáng trách.(còn ông kia thì không có gì phải ..."bàn"!).

    Trả lờiXóa
  2. CŨNG LÀ 1 CÁI GIÁ PHẢI TRẢ KHÔNG RIÊNG PHỤ NỮ MÀ CẢ ĐÀN ÔNG RƠI VÀO TƯ TƯỞNG KHÔNG CHUNG THỦY CŨNG VẬY...
    1 BÀI HỌC SÂU SẮC...

    Trả lờiXóa
  3. Tính toán thế ,lương tâm thế .....Thế thì phải thế !

    Trả lờiXóa
  4. Chữ TIỀN và TÌNH luôn đi ngược chiều nhau : Khi TIỀN ít thì TÌNH đầy và ngược lại. Cô gái này đã lựa chọn TIỀN thì TÌNH phải cạn, và có lẽ cô ta đã nhận ra điều đó.

    Trả lờiXóa
  5. Nhẹ dạ cả tin, mình làm mình chịu, kêu ai bây giờ. Thật tội nghiệp cho cô bé vì đứng núi này trông núi nọ.

    Trả lờiXóa
  6. Đàn ông YÊU bằng MẮT
    Đàn bà YÊU bằng TAI.
    Hi Hi !

    Trả lờiXóa

hoangthnhatle@yahoo.com.vn