Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

GIẤC MƠ BAN NGÀY CỦA “Người ĐÀN BÀ THÉP”.

GIẤC MƠ BAN NGÀY CỦA “Người ĐÀN BÀ THÉP”.

   Xứ sở “CHUỘT TÚI “  tháng 9 năm 2014.
Bà bị  “giáng chức” từ giám đốc  một Công Ty cầu đường miền Nam VN xuống thành mụ OSIN của một  “đại gia “ mà chủ nhân chính là con gái cưng của bà.
                                     ………………………………………………
Sau một buổi sáng lao động mệt nhọc, nó ngã lưng trên ghế sofa ở phòng khách, bấm nút điều khiển kênh  Hà Nội -“SỰ KIỆN Ở VN” như thường ngày vẫn làm thế mỗi khi buồn và nhớ VN.
Ở đây đầy đủ, sung sướng nhưng vắng vẻ và buồn quá.
Trên mà hình hiện lên kênh Hà Nội. Phóng viên Ánh Hồng – người Việt gốc Nhật đang đưa tin buổi gặp mặt lịch sử của  anh chị em Đoàn 10 năm 1953 đi sang TQ.
Nó như dán chặt đôi mắt vào màn hình để không bỏ sót một hình ảnh nào.
…..Kìa, chị Tố Lan, anh Nhật, anh Nguyên, ..ồ chị nào mà mập thế này,còn mấy anh này là anh nào nhỉ - nhận không ra, cái Thùy, cái Nghĩa đây rồi này… ôi …..Họ đang cụng ly và trò chuyện, nhưng sao Đoàn 10 lại chỉ có hơn chục người ? Mình nhớ hồi đó có khoảng  100 người cơ mà. Sao không thấy anh nào giống anh Hiệp nhỉ ? Lâu qua, cũng phải, 20 năm sau lần cuối cùng gặp anh ấy tại Vụ Kế hoạch Bộ Xây Dựng.
Trên màn hình vẫn tiếp tục đưa tin buổi gặp gỡ…Nhưng lúc này đầu óc nố đã đưa nó đi xa về thời quá khứ.
Tất cả những hình ảnh xa xưa, tưởng chừng bị bụi bặm “thời gian” phủ kín bỗng được rũ bỏ hết và trở nên sáng rực trong trí nhớ của nó.
Cái đoàn 10 đang “hành quân” lên biên giới phía bắc. Nó vừa nhỏ, vừa là nhóm con em CB tỉnh lẻ (Hà Tĩnh) sát nhập vô cùng các nhóm nhỏ Nghệ An, Bình Trị Thiên. Nhóm nó được xếp đi gần sau cùng.
Vì do  đang thời kỳ chiến tranh, ban ngày máy bay địch thường oanh tạc , nên đêm đi, ngày nghỉ dọc đường, dưới các bụi cây,hoặc nghỉ nhờ nhà dân.
Nó nhớ, nó thường đi sau chị Vinh (nay đã mất) và trước anh Hiệp (to con nhất đoàn). Cả hai người đều thuộc diện anh chị lớn tuổi của đoàn. Chị Vinh giao cho nó giữ hộp thịt và dặn: em nhỏ chị chỉ giao cho em giữ hộp thịt, tuy nhẹ nhưng làm mất thì nhịn ăn.. Nó lo lắng và luôn chú ý “bảo vệ” hộp thịt trong ba lô (tay nãi). Đoàn thường “hành quân “ vào khoảng  4-5 giờ chiều, đi suốt đêm đến  4-5 giờ sáng hôm sau.
Có lần nó được ưu tiên ngồi  lên XE TRÂU ngồi một đoạn dài,nhưng nó không leo lên được, nên anh Hiệp phải bồng nó vứt lên, nó ốm yếu và hôi hám. Nó bị chứng THỐI TAI (chảy mũ lỗ tai), thúi không chịu nỗi. Chẳng anh nào để ý tới. Mấy anh lớn hơn 1 chút thì chỉ để ý mấy chị tóc dai, da trắng, má đồng tiền như các chị:TL, DT, MT, ….
                       ………………………………………………
                   Kỷ niêm “BỐC MÙI”.

Trong một lần đang hành quân, khoảng  9-10 giờ đêm, trời không trăng, bỗng nó nói với chị Vinh : chị ơi, em đau bụng quá ! Em muốn đi….ĐỒNG( nó định nói đi ị, nhưng sực nhớ lời ba dặn là ăn nói phải lễ phép,đàng hoàng, không người ta cho là mình không được giáo dục : đi đái thì phải nói  ĐI TIỂU, đi ị thì nói đi ĐỒNG)…Chị Vinh nói:- chạy vô bụi mà đi ! Nó, mặt đầy mô hôi vì đau bụng với lại nếu phải đi vô bụi một mình. Nó đứng ì ra. Chị Vinh sợ nó “đi”ra quần nên nói với anh Hiệp: - anh chịu khó dẫn nó vào bụi cây cho nó đi đồng chút và phải nhanh lên kẽ đứt và lạc đoàn.
Anh Hiệp dắt nó vào bụi cây: -" đó, đi đi !" Một tay nó tụt quần, một tay cứ cầm chặt tay anh Hiệp, không buông ra. Anh Hiệp đành phải đứng cạnh lấy tay bịt mũi nín thở.
“Sự kiên lịch sử” này nó và anh Hiệp khó quên.
Nhiều năm trôi qua, trong một cuộc họp của Vụ Kế Hoạch Bộ XD cùng đại diện các công ty XD, có một người đại diện bên Thủy Lợi đến liên hệ Hợp đồng vận chuyển đặc biệt…Khi người này bước vào phòng họp, Ngô Hà thấy người này quen quen. Anh ta nhìn Hà chăm chăm và trước mặt văn võ bá quan anh ta hồn nhiên, oang oang:-" Xin lỗi các anh, con này hồi nhỏ sợ ma lắm, tôi phải dắt nó đi ỉa đấy !" Mọi người vụ KH cười ầm lên. Và Ngô Hà tự nhiên không hề xấu hổ, mà ngược lại,thấy cái kỷ niêm thiếu văn hóa chút chút ấy, nhưng sao bây giờ nó trở nên dễ thương lạ.
                                      ……………………………….

Lúc này Ngô Hoàng Hà nhắm mắt,nằm bất động để những hình ảnh về  miền đất Quê hương nghèo đói (Nghệ Tĩnh)với những hình ảnh ngây ngô nhưng thật dễ thương của một thời Đoàn 10  không bị trôi tuột mất.

Người chắp bút - Nhật Lệ (đã được sự đồng ý của Ngô Hà)


Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Chuyện tình Đoàn 10

Chuyện tình Đoàn 10
Tình yêu của “một mùa xuân”
Chuyện có thật 100% qua nhật ký, đối thoại rất thực của các thành viên.
     Thuở ấy N rời gia đình theo đoàn thiếu nhi Bình Trị Thiên ( khói lửa) sang Trung Quốc năm 1953.
     Đi cùng đoàn có các anh chị lớn tuổi và một số cô cậu nhỏ tuổi, nhỏ hơn cả N.
     Vốn là một cậu con trai hay nghịch ngợm nên nhiều buổi tối ngủ trên các sạp tre nhà dân nam nữ nằm cạnh nhau. Nửa đêm, N hay kéo chân các em nhỏ để dọa ma.
     Thành viên của đoàn đứa nào cũng gầy gò, đen nhũi, quần áo lôi thôi lếch thếch. Sau quá trình di chuyển nhiều nơi, tất cả lại tập trung về lại Quế Lâm.
     Do được chăm sóc và ăn uống đầy đủ, người nào cũng trở nên sáng sủa, có da có thịt.
     Một ngày nọ, bỗng T xuất hiện trước mặt N như một thiên thần nhỏ: cặp mắt đen láy, da trắng mịn, đôi môi đỏ hồng. Sự lột xác của T làm cho N bàng hoàng ngơ ngác. Ngày qua ngày, N cứ ngắm nhìn T, chứng kiến sự rực rỡ dần của T như một bông hoa. Có nhiều thầy cô và cả các bạn cũng hay ngắm nhìn T, trong số đó, có cả thầy (nhạc sĩ) Mộng Lân rất quý và cưng T.
     Sự thay đổi kỳ diệu của T + với sự tò mò khám phá tuổi thơ của N đã hình thành một thứ tình cảm thật lạ.
     N viết nhiều thư và làm nhiều bài thơ để bày tỏ tình cảm và lòng ngưỡng mộ T. Hết giờ học lại đút tất cả vào hộc bàn của T.( Trong nhiều trường hợp ở lứa tuổi khám phá, dậy thì thì con gái luôn “chín” trước con trai.) Nhưng với T thì còn khờ dại và hoảng loạn. T ghét N, không thèm đọc thư, xem thơ. Hộp thư ngày càng đầy. Rồi đến ngày tan trường, N gôm tất cả lại và xé bỏ.
     T chỉ mơ hồ: rằng có một anh chàng “thích” mình - thật vớ vẩn – thế thôi.
    
     Năm 1957, N và T cùng bạn bè QL trở về nước, mỗi người đi một ngã, chẳng có liên lạc gì.
    Sau thời gian dài trưởng thành, N và T có gặp lại đôi lần ở Trường ĐHSP Hà Nội. Nhưng do hoàn cảnh của mỗi người, N và T không có điều kiện gần gũi và hiểu nhau thêm.
     Trong ký ức của N, hình ảnh T thật đậm nét khó quên: trắng trẻo, dịu dàng, yếu đuối…
     Trong ký ức mờ nhạt của T, N là một con “ma xó”.
………………………………………………………………………………………………………………………………..
     24.8.2014
     _ Ồ, ông N cũng đi đoàn 10 à?
     _ Chứ sao, đoàn tôi có chị M, chị H, O, H và cả cái T nữa.
     _ Thế à. Ông có phải em kết nghĩa của M không? Nếu thế thì ông cũng là em của tôi, vì M và tôi là bạn thân. Còn cái T thì tôi mê nó lắm.
………………………………………………………………………………………………………………………………..
     6.9.2014
     NL: Xin thông báo với các anh chị là đoàn 10 Hà Nội gửi thư mời chúng ta dự buổi họp mặt tại Hà Nội ngày 13 tháng 9. Anh chị nào thu xếp được thì ra dự cho vui.
     Anh Ngọc: Cho anh một giấy mời, anh cố gắng thu xếp.
     N: Cho tôi một giấy mời nữa.
     Hai giấy mời được đưa đến tận tay hai người.
………………………………………………………………………………………………………………………………..
     NL: A lô? T hả? Tao đây. Mày có biết tên N không? Nó đi đoàn 10 ( nhóm Bình Trí Thiên khói lửa) của mày ấy mà.
     T: Biết! Hồi ở Quế Lâm nó viết cho tao không biết bao nhiêu là thư và thơ tình để đầy ngăn bàn.
     NL: Chắc nó thích mày và chắc mày là mối tình đầu của nó. Đúng là thời trẻ con. Kỳ này nó cũng ra Hà Nội dự họp mặt Đ10 đấy. Nó xin số điện thoại và địa chỉ của mày, tao đã cung cấp rồi. Mày tiếp nó tử tế nhá. Tính nó sôi nổi, thật thà, ruột để ngoài da, nhưng cũng hiểu biết, pha chút phét lác ( nhà báo mà).
     T: Mày cứ yên tâm, già cả rồi mà. Tao cũng muốn gặp để xem dạo này ông ta thay đổi nhiều không.
………………………………………………………………………………………………………………………………..
     13.9.2014
     _A lô!
     _ A lô, ai đấy?
     _ N đây.
     _ Đang ở đâu, làm gì?
     _ Đang ăn sáng ở Hà Nội. Tôi không biết tìm phố NLB ở đâu.
      _ Tìm địa chỉ ở cái miệng chứ ở đâu. Không thì kêu taxi nó đưa đến tận nhà. Hâm quá rồi, ông nội ơi.
      N hồ hởi đến sớm chỗ địa điểm họp mặt. Có ý đứng lâu ở cửa ra vào để được gặp mặt T trước tiên.
 ………………………………………………………………………………………………………………………………..
      Tối 13.9
     _ A lô, T hả? Sao, hôm nay mày gặp anh N của mày chưa?
     _ Ồ, hôm nay vui lắm, gặp được nhiều anh chị lớp lớn cùng đoàn đã bao năm chưa gặp lại, gặp cả ông N luôn. Tao kể mày nghe: lúc tao và cái Nghĩa bước vào cửa thì tao thấy một ông thấp thấp, da ngăm đen, tao tưởng người Campuchia. Ông đứng ngay cửa chào cái Nghĩa và tự giới thiệu là N. Rồi ông hỏi cái Nghĩa là: “Hôm nay không biết T có đi dự không?” Hai đứa tao đều hiểu là ông không nhận ra tao. Chúng tao không trả lời và bước vào đi thẳng. Lúc đó hình như linh tính mách bảo là ông đã không nhận ra tao và bị hớ. Vẻ mặt tái xanh đứng như trời trồng và cấm khẩu luôn ở cửa, rồi mắt nhìn về phía tao.
 Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ và lần lượt theo đề nghị của ông Japan là tự giới thiệu về bản thân vì nhiều năm không gặp nhau, có thể không nhận ra nhau. Vẻ mặt hoảng hốt, tâm trạng bấn loạn, trông ông thật tội nghiệp.
Thường ngày N ăn nói mạnh dạn lưu loát, nhưng bỗng mặt hơi tái và cà lăm. Cuộc hội ngộ rất vui vẻ và được nhắc lại nhiều kỷ niệm thời xa xưa và đề xuất nhiều phương án giao lưu của Đ10 trong tương lai cả hai miền.
Ông Japan đề nghị N- đại diện Đ10 SG cụng ly với T- đại diện Đ10 HN. N cầm ly rượu vang trong tay mà thấy tay hơi run run khi đến trước mặt T. Mày biết vì sao không? Tao nghĩ, sau bao nhiêu năm không gặp lại, ông ta vẫn mang theo hình ảnh của tao thời 15, 16 tuổi ( cái tuổi thần tiên). Bây giờ tao như một con quỷ già: “Ma ghen, thua xấu, quỷ hờn, kém ghê.” Tao nghĩ chắc ông hồi hộp gặp tao với hình ảnh ký ức thời xa xưa và bị đột ngột sụp đổ. May là ở nhà hàng chứ ở ngoài đường chắc ông chạy bỏ dép. Nghĩ về tâm trạng của ông tao cũng thấy tội nghiệp. Nhưng biết làm sao được, cái gì phải đến thì nó đến thôi. Từ đây chắc ông sẽ không bao giờ muốn gặp lại tao.
     Cuộc tiệc nào cũng đến lúc tàn.
     Cuộc gặp gỡ nào cũng đến lúc phải chia tay.
     Ông Japan tế nhị đề nghị N đưa T về vì N đi xe máy. Nhưng T từ chối khéo, với lý do là không có mũ bảo hiểm, mà cũng là cách giải tỏa tâm trạng cho N.
     N lặng lẽ bắt tay mọi người ra về.

     Cả NL và T cùng cười như muốn bể điện thoại. 

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

Borobudur Kỳ quan Phật giáo lớn nhất thế giới

Theo tính toán của các nhà khảo cổ thì ngôi đền tháp Phật giáo vĩ đại này phải mất 100 năm để xây dựng hoàn thành.