Thứ Năm, 28 tháng 3, 2013

Vườn hoa lớn nhất thế giới tại Dubai

Với diện tích hơn 72.000 m2, vườn hoa Dubai Miracle Garden là nơi có hơn 45 triệu bông hoa khoe sắc.

Nằm tại Dubailand và gần Arabian Ranches, vườn hoa Dubai Miracle Garden bắt đầu mở cửa chào đón khách tham quan từ ngày Lễ Tình Nhân 14/2.

Mỗi khu vực trong vườn hoa đều có những tạo hình khác nhau, từ hình trái tim, ngôi sao, lều tuyết cho tới kim tự tháp...

Dubai Miracle Garden được dự đoán thu hút khoảng 1 triệu du khách mỗi năm.

Tạo hình những bông hoa sẽ được thay đổi theo từng mùa để những du khách khi muốn quay trở lại sẽ có được những trải nghiệm mới.

Hầu hết các du khách khi đặt chân tới đây đều sững sờ trước vẻ đẹp của vườn hoa lớn nhất thế giới và gọi nó là "một góc của vườn địa đàng".

Có ít nhất 45 màu sắc tự nhiên được tìm thấy trong vườn Dubai Miracle Garden.

Trong khuôn viên của Miracle Garden, có khoảng hơn 4 km đường đi bộ.

Dubai Miracle Garden đặt mục tiêu phá vỡ kỷ lục Guinness khi sở hữu bức tường hoa dài nhất thế giới.

Mặc dù đã mở cửa đón khách tham quan nhưng tổng thể vườn hoa Dubai vẫn chưa được hoàn thiện hết.
Các cửa hàng bán lẻ, nhà hàng ăn uống, shop đồ lưu niệm, nhà để xe nhiều tầng sẽ được xây dựng trong Miracle Garden từ giữa năm 2013.

Vườn hoa Dubai Miracle Garden sẽ đóng cửa từ tháng 6 đến tháng 9, khi nhiệt độ trung bình ngoài trời lên tới 40 độ C.

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013

Mời các cụ xem

Những kiểu lông, tóc ấn tượng

Tỉa lông ngực thành hình chiếc áo lót, tạo hình mặt người trên đầu để tranh thủ ngủ trong lớp mà thầy giáo không phát hiện...
Biến lông thành chiếc áo lót.
Đánh lừa thầy giáo.
Mặt trước hay mặt sau?
Không cần đến áo có số.
Máy bay phản lực.
Mặt cười.
Trái tim lộn ngược.
Không cần đội mũ.
Chỗ này đã được kéo xử lý.

Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013


           Yêu một nàng ca sĩ

                 ( Từ Nguyên Thạch)

   Nàng không còn trẻ. Đã có một đời chồng và một con trai. Nàng ly dị và một mình nuôi con.
   Tôi quen nàng trong một lần ghé phòng trà A, nơi nàng hát hằng đêm. Sau lời giới thiệu của MC, từ một bàn đối diện chỗ tôi ngồi, cô gái mặc áo đen lẻ loi nãy giờ bước lên sàn diễn. Gương mặt nàng không quá đẹp để có thể hấp dẫn cánh đàn ông, thậm chí hơi gầy hai bên gò má, cổ và vai. Nhưng giọng hát nàng thì cứ hút lấy tôi. Quân ngồi cạnh nói hát được đó chứ. Tôi không trả lời vì mải lắng nghe.
   Quân cầm bông có gắn tiền lên sân khấu tặng khi nàng nghỉ giữa bài hát. Nàng cầm lấy nói cám ơn không khách sáo. Tiếng hát nàng lại cất lên. Tôi lắng nghe. Nhắm mắt. Cảm giác như đang trôi trên một dòng sông hoài niệm. Tuổi thơ. Quê nhà. Những ngày lang thang tìm việc. Những tối ôm đàn gảy khúc sonata ánh trăng...Bất chợt  có tiếng cám ơn hai anh bên cạnh. Tôi choàng mở mắt. Nàng ca sĩ hát xong tới bàn cám ơn khách tặng hoa.
   Tôi mời nàng một ly vang trắng. Nàng gật đầu và xin phép được ngồi vào bàn. Nàng hỏi các anh có thường ghé quán không.Tôi trả lời lần đầu. Quân nói em có giọng hát lạ. Có chút gì xa vắng, hững hờ mà lại cuốn hút người nghe. Nàng nói anh nói quá lời. Không quá lời đâu. Tôi nói. Nàng nói như vậy có lẻ em hát bằng kỷ niệm buồn. Quân nói em có kỷ niệm nào có thể chia sẻ cùng tụi anh không. Nàng xin phép hút thuốc. Từ cái giỏ xách nhỏ nhắn như hộp đựng viết của nữ sinh, nàng lấy ra gói Cargill màu xanh đốt thuốc sành điệu.
   Thế là tôi quen Vân. Những lần sau đó không có Quân tôi vẫn tìm tới phòng trà A. Không biết tại sao. Đôi khi đang giảng bài trong lớp tôi thừ người ra vì chợt nghe thoáng qua đầu tiến hát của Vân. Ẩn Lan ơi mái tóc thề...Ẩn Lan ơi em dỗi em hờn...Ẩn Lan ơi như những cơn buồn...Em ơi gọi em là đóa hoa sầu. Đừng gọi em là đóa hoa sầu nghe. Có lần Vân nói thế khi hát xong bài GỌI EM LÀ ĐÓA HOA SẦU, đến ngồi cạnh tôi đốt thuốc. Chung quanh, những ánh mắt đàn ông ném qua ganh tị. Nàng tạo nơi tôi sự tin cậy. Còn tôi không biết tạo ra gì ở nàng mà mỗi lần có tôi nàng rất vui. Nàng nói nhiều. Có lần tôi tới quán trể, nàng chạy tới nói em tưởng anh không tới. Và lần nào tôi cũng ngồi tới khi quán đóng cửa.
   Một lần tiễn tôi ra cửa, bất ngờ nàng hôn vào môi tôi.
   Tôi không nói với Quân quan hệ giữa tôi với Vân. Tôi không thích mình trở thành đề tài để mọi người nồi tám trong cơ quan.
   Mùa hè, các em sinh viên rủ tôi đi chơi biển. Tôi đưa Vân theo. Đêm lửa trại, các em sinh viên nhưng Vân không hát dù tôi nài nỉ. Khi còn hai người trong phòng tôi hỏi Vân sao không hát. Vân nói em xin lỗi anh nhưng em đang muốn quên đi cacis nghề của em. Vì sao. Vì ở phòng trà em không sống cho mình. Em là thứ để người tamua vui. Em phải chiều. Còn ở đây em thích được là mình. Nàng ôm cổ tôi nói những giây phút quý giá như thế này em muốn giữ lại. Tôi ôm lấy nàng. Cổ tôi nghèn nghẹn.
   Nàng kể hồi nhỏ ở với bà ngoại. Ba mẹ nàng chia tay khi nàng lên ba. Nàng kể ba lấy súng bắn thủng ngực mẹ. Máu phọt ra. Nàng chứng kiến. Sau đó ba nàng kê súng vào đầu bóp cò. Nàng chứng kiến. Âm nhạc chữa lành vết thương tuổi thơ của nàng. Nàng nói. Những bài hát thiếu nhi nuôi nàng lớn lên...Năm mười tám tuổi nàng đi hát để nuôi bà ngoại. Rồi ngày kia có một người đàn ông tới nghe nói sẽ lăng xê tiến hát của nàng. Nàng ngây thơ nói không cần. Nếu hát hay thì mọi người sẽ biết. Gã cốc đầu nàng nói rồi em sẽ hiểu. Không phải tài năng làm nên nghệ thuật mà đồng tiền làm nên nghệ thuật. Tiền cát sê càng cao có nghĩa tiếng hát càng có giá. Chân lý nghệ thuật chỉ đơn giản thế thôi. Nhưng hồi đó nàng còn thánh thiện. Nàng không có nhu cầu được lăng xê. Nàng nghĩ đơn giản người đàn ông ấy yêu nàng. Nàng chỉ cần có thế. Thứ nàng thiếu suốt tuổi thơ...
   Nàng nói nàng không có tuổi thơ, không biết tình cha, tình mẹ, không hiểu tình nghĩa vợ chồng. Mọi thứ sao quá mơ hồ với nàng. Chỉ tiếng hát của nàng khi cất lên  là nổi đau có thật. Nó khắc khoải, đợi chờ. Chỉ cần một bàn tay nắm là nàng có thể khóc. Và một hôm tôi bước vào đời nàng.
   Đó là thời gian hạnh phúc nhất  của em. Nàng nói. Nhưng hạnh phúc là điều gì quá  xa xỉ với một cô ca sĩ trời bắt phải đau khổ suốt đời. Tôi yêu nàng thật sự. Đó là khoảng thời gian tôi sông chung với mộng mị nhiều hơn đời thực bên ngoài. Tôi trôi trong giọng hát của nàng. Ỏ đó có vị mặn và nước mắt. Nàng hát bằng sự ám ảnh của phận người.
   Chúng tôi dọn về ở trong một căn hộ chung cư bình dân. Lương giáo viên của tôi không đủ cho nàng được ở một nơi tốt hơn dù lòng tôi rất muốn. Lúc này con trai nàng gửi bà ngoại. Ở chung tôi mới nhận ra nàng có cuộc sống thật khác lạ. Nàng ngủ dậy rất muộn. Có hôm quá trưa tôi đi dạy về vẫn thấy nàng còn ngủ. Tôi làm thức ăn rồi gọi nàng dậy. Buổi chiều, tôi vừa về nhà là nàng sửa soạn ra đi. Nhiều hôm tôi ở nhà một mình, buồn quá uống hết cả chai vodka rồi ngủ khò. Nàng về lúc nào không hay. Tôi lại dậy sớm đi dạy lúc nàng đang ngủ.
   Nếu bạn hỏi tình yêu một cô ca sĩ, thú thật tôi sẽ ngập ngừng vì không biết chắc đó là câu chuyện có thật hay mơ. Chỉ biết từ đó khi nghe câu hát, khi biết em mang kiếp cầm ca, đêm đêm phòng trà đem tiếng hát dâng cho mọi người. Hỏi rằng anh ơi còn yêu em nữa không...là tôi muốn khóc.

Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

Cha tôi đã chọn sống để yêu thương


Chuyện khó tin nhưng có thật
 Báo An Ninh Thế giới)
Câu chuyện thứ 180:
Cha tôi đã chọn sống để yêu thương

Tôi đã từng không gần gũi với cha mình suốt cả thời thơ ấu cho dù sống chung dưới một mái nhà. Có thể con cái thường theo mẹ, và mẹ tôi là người đàn bà sắc sảo, thông minh, nên bà có cách để thu hút các con vây quanh bà hơn là vây quanh người cha hiền lành, thô mộc và ít nói như cha tôi. Cuộc hôn nhân của cha mẹ tôi không mấy hợp nhau.

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Đức tin…

Đức tin…
Truyện ngắn Phạm Ngọc Tiến
   Cách đây ít lâu có một chuyện khiến tôi mãi không thôi ám ảnh. Hôm đó ngày nghỉ, có công việc phải đi, tôi đèo vợ bằng xe máy. Vừa ra khỏi nhà, chưa đến chợ Mai Động thì gặp một đám đông đang xúm xít. Chiếc xe máy chềnh ềnh quay ngang giữa đường. Một nam thanh niên nằm sõng soài úp mặt bất tỉnh.

Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2013

 Thiên nhiên diệu kỳ quá đẹp

Truyện cực ngắn…
Xa x

Em tôi h
c đến kit sc đ có mt sut du hc.
Th
ư đu viết: " đây, đường ph sch đp, văn minh b xa lc nước mình…"
Cu
i năm viết: "Mùa đông bên này tĩnh lng, tinh khiết như tranh, thích lm…"