Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

Chuyện Tiếu Lâm Đoạt Giải 2016

Sưu tầm
Xăm gì chỗ đó?
Mới sáng sớm, một phụ nữ đã hối hả gõ cửa một tiệm xăm. Chủ tiệm càu nhàu:
- Trời ơi, giờ này đã đi xăm mình!
...
Khách nài nỉ:
- Bác ơi, em phải xăm gấp nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Giá bao nhiêu em cũng chịu mà...
Nghe vậy chủ tiệm lục đục soạn đồ nghề:
- Nào, thế cô muốn xăm hình gì, xăm ở đâu?
- Em không xăm hình mà chỉ xăm chữ, xăm toàn thân! Này nhé: bác xăm cho em ở cánh tay phải chữ “tay phải”, xăm ở cánh tay trái chữ “tay trái”, ở hai chân cũng tương tự như thế...
Chủ tiệm cười ngất:
- Hiểu rồi! Cô sợ mai mốt vào bệnh viện bị mổ nhầm bên nên xăm cho ê kíp mổ đỡ phải xin lỗi rồi rút kinh nghiệm về sau chứ gì!
- Bác thông minh ghê! Chưa hết, xong rồi bác lật em lại rồi xăm tiếp ở chân phải dòng chữ “chân trái nếu nằm sấp”, ở chân trái dòng chữ “chân phải nếu nằm sấp”...
- Cẩn thận nhỉ. Nếu thế thì cô cũng nên xăm ở ngực, ở tai, ở bàn tay rồi bàn chân nữa chứ?
Khách hoan hỉ gật liền:
- Mông nữa! Cho em hai chữ “mông trái” và mông phải”!
Sau một ngày làm việc cật lực, thân hình cô khách kín mít chữ từ trên xuống dưới. Tưởng đã xong thì khách lại ngần ngừ:
- Bác ơi, còn một chỗ nữa... Chỗ này không xăm không được... Lỡ bác sĩ tưởng nó là... cái môi của em mà cắt nhầm là em hết ăn cơm!
Chủ tiệm xăm hiểu liền:
- Với trình độ bác sĩ bây giờ thì lo xa thế cũng phải. Nhưng nên xăm chữ gì bây giờ? Xăm thẳng tên thì sợ thô tục, vậy phải dùng chữ nào cho ai cũng hiểu đó là cái có người thích rước về nhưng cũng lắm người ghê tởm vì chuyên thải nước bẩn?
Nghe đến đó khách buột miệng:
- Bác xăm giùm chữ: “Formosa”!

Người già chuyện

Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016

Cảm nghĩ của một ông "Tây" khi đọc thơ Thái Bá Tân

Một ông Tây, Jason Gibbs, đọc thơ Thái Bá Tân  và có lời bình bằng tiếng Việt. Hứng thú, ông còn dịch ra tiếng Anh. Các bác học tiếng Anh luôn thể.
NHIỀU LUẬT QUÁ
Lại thêm một luật nữa,
Phạt một trăm triệu đồng
Những ai dám nói xấu
Nhà nước mình. Sợ không?
Thế nào là nói xấu?
Nhà nước sai thì sao,
Yếu kém và tham nhũng,
Không lẽ không người nào
Được phép có nhận xét,
Thậm chí cả phê bình?
Hay phải xin phép trước
Cho nó “đúng qui trình”?
Nhà nước ta, tôi nghĩ
Rõ ràng có vấn đề.
Các bác ấy chỉ muốn
Đóng cửa rồi tự phê.
Một triết gia đã nói,
Tôi không hề đặt điều:
Nhà nước càng mục nát,
Thì luật pháp càng nhiều.
ĐÁNG LO
Có cái gì không ổn
Trong việc giờ, ở đâu
Cũng san sát quán nhậu,
Cao lâu rồi thấp lâu.
Rồi quán bia, quán lẩu,
Rồi ka-ra-ô-kê,
Rồi trăm thứ ăn uống
Chiếm hết cả vỉa hè.
Đâu cũng thế, nhiều lắm,
Nhiều đến mức giật mình.
Mà sao ăn ngoài phổ,
Không phải ở gia đình?
Nếu đó là “văn hóa”,
Thì kiểu “văn hóa” này
Rất đáng để lo sợ,
Vì lý do sau đây:
Một, lai rai ăn nhậu
Tốn thời gian, tốn tiền.
Một cảnh không đẹp lắm,
Nhất là với thanh niên.
Hai, uống say, về muộn
Thành lục đục gia đình.
Con cái tuy không nói,
Nhưng trong lòng chúng khinh.
Ba, tửu nhập ngôn xuất,
Chuyện dại rồi chuyện khôn.
Không khéo rồi sinh sự,
Phải kéo nhau vào đồn.
Bốn, và quan trọng nhất -
Trẻ, rất cần thời gian
Để đọc sách, làm việc,
Không hưởng lạc, an nhàn.
Tóm lại là tôi thấy
Cái nước mình thật buồn.
Cái gì cũng yếu kém,
Ăn chơi thì sợ luôn.
Uống bia nhất châu Á,
Nhậu nhẹt suốt đêm ngày.
Nếu đó là “văn hóa”,
Thì thật đáng lo thay.
KHÔNG ĐI LÀM NHÀ NƯỚC
Tôi khuyên các bạn trẻ,
Nếu được, khi học xong,
Đừng vào làm nhà nước,
Nhất là việc văn phòng.
Vì sao? Vì thực tế
Cái chỗ ấy bây giờ
Thực sự không làm việc,
Mà chỉ lờ tờ phờ.
Vì cái thằng thủ trưởng,
Đảng viên, thường ngu lâu,
Hắn thấy cấp dưới giỏi
Là không chịu được đâu.
Vì sớm muộn, ở đấy
Bạn phải thay đổi mình,
Thành dối trá, nịnh hót
Cho giống người xung quanh.
Mà không thay là chết.
Có lúc sẽ nhúng chàm.
Sẽ phải làm những việc
Lương tâm không muốn làm.
Ở nước ta hiện tại,
Đừng nhắc đến chữ tài.
Càng tài càng bị đánh,
Hoặc bị tống ra ngoài.
Tôi khuyên như thế đấy.
Tôi biết tôi nói gì.
Không tin hỏi cha chú.
Theo hay không thì tùy
.
Lời bình bằng tiếng Việt của Jason Gibbs
Khi ở Việt Nam tôi không gặp một người có học thức nào mà không thấy khó chịu với tình trạng xã hội Việt Nam hiện nay. Mà trách ai? Tôi nghĩ có nhiều yếu tố, phần lớn gốc ở tính cách con người của bất cứ xứ sở nào, một phần cũng phụ thuộc vào tính cách con người Việt từ xưa đến nay. Còn có một yếu tố nữa là chính phủ, nhưng nguyên liệu của chính phủ nào cũng là con người. Ở xứ Việt thì nguyên liệu ấy là con người Việt.
Trong một hệ thống đơn đảng thì đảng của chính quyền luôn luôn ca tụng các việc được thành công cũng điều chứng minh sự thành công của đảng ấy. Nhưng các việc thất bại thì không phụ thuộc vào đảng ấy. Một điều hay của hệ thống đa đảng là các phe đối lập nhau có khả năng chỉ trích và chê bai nhau. Cái mình làm mà cho là thắng lợi, thì bên kia cho là thất bại - và ngược lại. Tất nhiên tình hình này rất lộn xộn - nhưng trước khi bỏ phiếu dân phải suy nghĩ: thắng lợi / thất bại này có lợi / hại cho mình không? Mình bỏ phiếu ủng hộ ai? Có lẽ mỗi đảng phái hư nát như nhau, nhưng họ có khả năng làm nổi lên các tất xấu của nhau.
Bài thơ "NHIỀU LUẬT QUÁ" nói đến tính quan liêu - một tính quan liêu có nhiều lớp, nhiều tầng, và nhiều luật để gây một khối sương mù che chở những kẻ quan chức không đứng đắn. Được biết rằng họ được che chở thì họ càng tan nát. Cố thẩm phán Tối cao Pháp viện Pháp Mỹ Louis Brandeis một lần nói "Sunlight is the best disinfectant." Nghĩa là "ánh nắng là thuốc tẩy uế có hiệu quả nhất." Việc "đóng cửa tự phê'" xảy ra trong bóng sương mù, vậy nhiễm độc ở lại trong cơ thể của cơ chế.
Bài thơ "ĐÁNG LO" nó đến một tính rất xấu phổ biên ở Việt Nam. Một công chức đi chơi trong giờ làm việc là ăn cấp tiền thuế của dân. Còn họ không được sống gần gia đình họ, hưởng dẫn các đứa con trong việc học hành và trưởng thành. Họ không làm gương mẫu tốt cho thế hệ trẻ. Song theo một ý nghĩa của chữ culture (mà thường được dịch sang tiếng Việt với chữ "văn hóa") thì culture / văn hóa cũng là "the behaviors and beliefs characteristic of a particular social, ethnic, or age group" - các hành động và tin tưởng đặc trưng của một thành phần xã hội, dân tộc, hay lứa tuổi nào đó". Việc ăn nhậu là một nết rất đặc trưng của đàn ông Việt Nam, và cũng là một yếu tố trong sự sinh sống của nhiều phụ nữ Việt Nam.
Đọc bài "KHÔNG ĐI LÀM NHÀ NƯỚC" thì tôi thấy rất buồn. Không có người với chí khí và đạo đức tốt muốn đi làm cho nhà nước, thì làm sao nhà nước được cải thiện? Và tôi đã từng gặp những công chức nhà nước làm việc tốt và nhiệt tình. Không hẳn là mỗi người đều xấu. Nhưng ông thi sĩ này viết đúng - những công chức tốt chắc gặp nhiều khó khăn vì cái hệ thống quan liệu. Đào tạo những người có khả năng quản lý nhất định không phải là dễ ở xã hội nào. Đây là một lĩnh vực cũng cần đến nhiều "thuốc tẩy uế.".
Jason Gibbs
Các bác học tiếng Anh luôn thể:
Jason Gibbs, dịch thơ Thái Bá Tân ra tiếng Anh.
 
Too Many Laws
Yet again another law
Fining one hundred million more đồng
Who would dare to speak ill
Of their government. Afraid yet?
What is it to speak ill?
What if the government's wrong,
Weak and corrupt
It cannot be that one of them is?
Are we allowed a suggestion?
Or the people wanting to criticize
Must ask permission in advance
So it's "the correct process"?
Our government, I think
Clearly has problems.
Those elders just want
To close the door and engage in "self criticism."
A philosopher once said,
I don't make this up:
The more rotten the government,
The more laws that are written
.
 
Worrisome
There's something that's not right
During working hours, somewhere
Quite close by in watering holes
Banquet halls and greasy spoons
And beer halls, fondue shops,
And karaoke,
And a hundred things to eat and drink
Taking over the sidewalk
Everywhere it's like that, a lot of it,
So much that it's shocking.
And why are they eating on the street,
And not with their families
If that's "culture,"
Then this kind of "culture"
Is quite worrisome and frightening,
For these reasons:
First, drinking at leisure
Wastes time, wastes money.
It's not attractive,
Especially for young men.
Second, getting drunk, coming home late
Causes familial strife.
Relatives even if they don't say it
Inside they feel scorn
Third, imbibing loosens the tongue,
Foolishness then cunning.
If you're not careful then you quarrel,
You'll be taking yourselves to the station.
Fourth, and most important -
The young really need time
To read books, to work,
Not to enjoy pleasure and leisure.
In conclusion I see that
Our country's quite sad.
Everything is weakness
The idle loafing is dreadful.
Drinking the most beer in Asia,
Imbibing all day and all night.
If that is "culture,"
Then we've a lot to worry about.
 Don't Work for the Government
I advise my young friends
If possible, when you finish your studies
Don't go into government employment,
Especially office work.
Why? Because the reality is
That these places nowadays
Actually do not work,
And just hang around.
Because the jerk in charge,
Party member, usually dense
If he saw any of his underlings had ability
He sure wouldn't put up with it.
Because sooner or later, over there
You'll have to change who you are
Become deceitful, obsequious
So that you like those around you.
And if you don't change you're done for.
There will come a time when you have to dirty your hands
And will have to do things
That your conscience does not want you to.
In your country nowadays,
Don't even mention talent
The more talented, the more beaten down,
Or it's banished outside.


I give this advice.
I know what I'm talking about.
If you don't believe me, ask your dad, your uncle.
Follow it or not, it's up to you.
/.

Thứ Năm, 21 tháng 7, 2016

Hạnh phúc vô biên



             Hạnh Phúc Vô Biên
                                   Tu viên Don Bosco


   Có những hạnh phúc vô biên khi người ta mang lại hạnh phúc cho người khác, mặc dù bất chấp hoàn cảnh của riêng mình. Nổi khổ được chia sẻ vơi đi một nửa, nhưng niềm hạnh phúc được sẻ chia sẽ được nhân đôi.

   Tại một bệnh viên kia, có hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp nằm chung một phòng. Một người bác sỹ cho phép ngồi dậy mỗi ngày trong một tiếng vào buổi chiều để thông khí trong phổi. Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng. Còn người bệnh kia thì phải nằm suốt ngày (liệt). Trong thời gian ngắn ngủi nằm điều trị chung chung phòng, hai người đã nói chuyện với nhau rất nhiều. Họ nói về đời sống, vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm tháng phục vụ trong quân đội và cả những kỳ nghỉ thật vui vẻ hạnh phúc đã trải qua cùng với bạn bè và gia đình.
   Mỗi buỗi chiều, khi được ngồi dậy, người đàn ông nằm bên cạnh cửa sổ đã dành hết thời gian một giờ đồng hồ để tả lại cho người bạn cùng phòng những gì ông thấy được phía bên ngoài cửa sổ. Còn người bệnh nhân kia, thì mỗi buỗi chiều lại chờ đợi để được sống trong cái thời khắc một giờ đồng hồ đó - cái thời gian mà thế giới của ông được mở ra, sống động bỡi những hình ảnh, cảnh vật, hoạt động và mầu sắc của thế giới bên ngoài.
   Cánh cửa sổ nhìn ra một công viên, với một cái hồ nhỏ xinh xắn.Trong cái hồ đó, có những con vịt, con ngỗng bơi lội đùa giỡn trên mặt hồ,những đàn cá tung tăng bơi lội vờn quanh như để hoà chung niềm vui tô điểm thêm vho thiên nhiên tươi đẹp. Trong khi đó phía bên bờ hồ, bọn trẻ vui đùa thả những chiếc thuyền bằng giấy. Những ông bà cụ già lớn tuổi ngồi đọc báo, người thì ngắm cảnh vật thiên nhiên. Bên kia bờ hồ, những cặp tình nhân tay trong tay đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ, thế giới như riêng của họ vậy, thật hạnh phúc. Những thảm cỏ xanh rì với nhuengx khóm hoa rực rỡ điểm tô thêm màu sắc sinh động cho thiên nhiên, những cây cổ thụ sum suê bóng mát che bóng cho mọi người tận hưởng cảnh vật xinh tươi hữu tình, và phía xa xa là đường chân trời của thành phố mờ mờ ẩn hiện.
   Khi người đàn ông phía bên cửa số mô tả cảnh vật bằng những chi tiết tinh tế như thế, người bệnh nhân kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một thế giới xinh đẹp như một bức tranh sống động. Một buỗi chiều, người đàn ông bên cửa sôe mô ta cho người bạn cùng phòng một đoàn diễu hành đang đi ngang qua. Mạc dù không nghe thấy tiếng nhạc của kèn đồng và tiếng bước chân rầm rập, nhưng người bệnh nhân kia vẫn như đang nhìn thấy được trong trí tưởng tượng của mình cảnh đoàn người đang diễu hành cùng không khí sôi động ồn ào qua lời kể của người bạn cùng phòng.
   Ngày và đêm cứ dần trôi qua...
   Đến một buổi sáng kia, khi mang nước tắm đến phòng cho họ, cô y tá mới phát hiện ra rằng người đàn ông nằm bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến làm thủ tục mai táng.. Vài hôm sau, người đàn ông còn lại yêu cầu với bác sỹ được chuyển đến để nằm phía bên cạnh cửa sổ. Bác sỹ đồng ý, cô y tá chuyển chiếc giường của ông qua sát cửa sổ để ông được yên tĩnh một mình. Chậm chạp, hết sức cố gắng, ông ráng ngồi nhổm dậy bằng hai cùi chỏ để ngắm thế giới bên ngoài. Ông hồi hộp, căng thẳng nhinmf ra của số để tận hưởng thiên nhiên và cảnh vật như đã từng được mô tả. Nhưng, đối diện với của sổ chỉ là một bức tường xi măng xám xịt, ông ngỡ ngàng và hoàn toàn thất vọng. Ông hỏi cô y tá: điều gì đã khiến cho người bạn khốn khổ cùng phòng của ông hàng ngày mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cánh cửa sổ. Cô y ta cho biết rằng, người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng không nhìn thấy được cả bức tường nữa. Cô y tá nói: " Nhưng có lẽ ông ta muốn khuyến khích ông can đảm hơn lên".
              .....................................................................................         
               Người ta chỉ tạo được hạnh phúc của mình     
       bằng cách săn sóc đến hạnh phúc của người khác.
      .....................................................................................

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2016

Nhà văn thèm con trai

Xin các cụ ngưng buồn phiền và tức giận trước tình hình thế sự và đất nước mà hãy cười một chút.

Nhà văn thèm con trai
Nguyễn Quang Lập
     
     Mình có cả trai lẫn gái nên chẳng mấy quan tâm đến nỗi buồn của mấy ông rặt sinh con gái. Chẳng biết con trai sau này chúng nó có hầu được bố mẹ gì không nhưng ai cũng them con trai.
     Nuôi được đứa con trai từ khi nhỏ đến khi cho ra ràng thật mệt bở hơi tai. Nó dại mồm, con gái nếu có lỡ dại thì nó chỉ mang cái trống về nhà, còn con trai thì lo đủ chuyện, hết lo đánh nhau đến lo cờ bạc, lo đua xe, lo hút xách, trốn học, gái gú... một trăm thứ lo.
     Nuôi con trai vất vả bằng năm bằng mười con gái. Hai thằng con mình từ lớp một đến hết lớp 12 không ngày nào mình không lo lắng, vì không ngày nào không có vấn đề. Cô con gái thì không sao cả, chỉ nhắc khẽ cái là nó nghe liền, khốn khổ là hai đại ca.
     Mỗi lần các đại ca ra khỏi nhà là ngồi lo ngay ngáy, không làm mất cái này thì làm hỏng cái kia. Cái khăn quàng đỏ quàng ở cổ thôi, thế mà mỗi năm nó làm mất cả trăm cái, thật không hiểu nổi. Bút mực sách vở thì khỏi nói, mất mát búa xua, lo cho hai đại ca đi học bằng cả hai chục đứa con gái đi học, không thèm nói ngoa. Rồi thì trốn học, đánh nhau, thuốc lá rượu chè nhức đầu kinh khủng. Nhiều khi chỉ biết ngồi khóc thầm chứ chẳng biết làm sao.
     Nước mình chủ yếu làm nghề nông, dân quê ai cũng mê có con trai, sức dài vairộng gánh vác việc nhà không nói làm gì, dân phố cũng thích có con trai, lắm kẻ vừa đẻ đứa con gái đã lo phát cuồng, tìm hết sách nọ sách kia, thuốc này thuốc nọ, cứ làm như không có con trai thì tan cửa sập nhà.
     Mấy ông bà nhà văn, viết sách báo thì một mực nói không nên trọng nam khinh nữ, trai gái gì cũng là con, con nào ngoan hiền, giỏi giang đều quý cả, nhưng nếu đẻ rặt con gái thì mặt mày ỉu xìu, thở vô thở ra như sắp vong gia bại sản không bằng. Nghĩ cũng buồn cười.
     Phạm Ngọc Tiến có đứa con gái vừa ngoan vừa giỏi, thi đại học trúng hai trường, về nhà lo cho bà nội già cả ốm yếu ngơ ngẩn rất mực dịu dàng, vợ nó còn phải học tập. Thế nhưng nó vẫn mơ con trai. Đến nhà ai có con trai nó nhìn hau háu đầy thèm muốn.
     Mình nói mày viết báo viết kịch viết phim hô hào mọi người trai gái cũng là con, thời buổi này mơ được anh quí tử là lạc hậu rồi, sao vẫn siếc con trai. Nó bảo tao giáo dục dân chúng thì được, chứ giáo dục tao không có nổi, con trai vẫn là nhất.
     Mình nói với nó mày nhậu ghê thế, đẻ con gái là phải, kinh nghiệm cho thấy đa phần con gái là rượu đẻ chứ không phải mình đẻ, con May ơ là rượu đẻ chứ không phải tao đẻ đâu.
     Nó bảo đếch phải, vợ tao có bài rồi, từ tháng sáu này tao bắt đầu chiến dịch đẻ con trai.
     Tháng sáu nó thực hiện thật, uống rượu mấy ly, uống giờ nào, uống rượu gì? Đồ mồi ăn thứ gì, buổi này ăn con này, buổi kia ăn thứ kia nó nhất mực răm rắp nghe theo lời vợ nó.
     Nó thì mù tịt y khoa, vợ bảo sao nghe nấy, miễn sao có con trai là được. Bạn bè nói con vợ này nó muốn kiểm soát việc ăn nhậu của mày đó thôi, đứng nghe nó tàn đời em ơi. Nó nói chúng mày đừng cản tao, một là vâng theo lời Bác, hai là vâng theo lời vợ, kiên quyết không vâng theo lời mấy thằng nhà văn ba lăng nhăng chúng mày.
     Nó nhịn nhục nghe theo vợ nó ba tháng rưỡi, đang nhậu, sướng, muốn uống thêm ly nữa, vợ nó nhắc anh ơi con trai, nó tẽn tò bỏ ly xuống.
     Có tuần ăn đúng một món, chán phát điên, vợ nó cứ gắp cho liên tục, nó nuốt không nổi, chực trào ra. Vợ nó bảo anh ơi con trai, nó vội vàng gật gật phùng mang trợn mắt nuốt đánh ực.
     Đến cái đoạn make love mới đau thương. Nửa đêm sướng, nhảy lên bụng vợ, vợ nó đẩy ra, nói ây ây chưa đến 4 giờ 30... chưa được. Nó nói con gì thì con em ơi, làm phát cho xong mẹ nó đi. Vợ nó nghiêm mặt nói không được, xuống! Nó nằm vật ra thở dốc, mở tủ lạnh lấy đá đắp vô hạ bộ để ngủ.
     Đến 4 giờ 30 vợ nó soạn sửa xong xuôi đánh thức nó dậy, nó vưa ngáp vừa hành sự, ngán ngẩm như nửa đêm bò vào trinh sát đồn địch vậy. Vợ nó quát anh ơi con trai mau lên... Nó giật mình thúc liên tục rồi nằm vật ra thở phào, may quá ra rồi... và ngủ vùi.
     Suốt ba tháng đau thương đêm nào cũng thế. Tưởng xong rồi, thoát rồi thì vợ nó đọc được tài liệu gì đó nói trước khi hành sự phải ngâm hạ bộ vào nước ấm 40 độ, bắt nó thực hành.
     Đang sướng nhảy lên, vợ nó đẩy xuống, nói ngâm ngâm mau lên. Vợ nó hoà nước sôi, lấy nhiệt kế đo đủ 40 độ rồi bảo n1o ngồi vào chậu.
     Nó ngồi vào chậu cằn nhằn chưa thấy ai khủng bố hạ bộ chồng như vợ tôi đây.
     Vợ nó trừng mắt nói anh đừng có nói tào lao, ngâm đủ 10 phút! Rồi vợ nó nằm ngửa nhìn đồng hồ. Nó ngồi ngâm, nhìn giàn thiên lí tuyệt hảo của vợ đang phơi ra mà không làm gì được, tức muốn chết, nó than người ta nói một ngày tù nghìn thu ở ngoài, mình thì một phút ngâm hạ bộ nghìn thu ở ngoài, khổ ơi là khổ.
     Vừa đủ 10 phút nhỏm đít đứng dậy thì chim cò cũng tong teo, đi đời nhà ma.
     Ba tháng vất vả rồi cũng qua, vợ nó có chửa, nó hí hửng nói chúng mày chờ xem trình độ khoa học của bố mày nha.
     Đến khi siêu âm biết con gái, nó mếu máo nói trai gái gì cũng được, nhưng tao tức vô cùng ba tháng vợ tao khủng bố hạ bộ tao...