Chiếc taxi chạy qua cầu Bình Triệu. Đã gần
hai giờ sáng. Đại lộ Bình Dương vắng bóng người sáng rực dưới ánh đèn.
Tài xế chăm chú lái. Nét mặt hơi có chút
căng thẳng. Hắn khoảng 25 tuổi. Không đẹp trai nhưng dễ nhìn. Để tránh buồn ngủ,
tôi hỏi làm quen:
“Em lái xe lâu chưa?”
“Dạ, mới hơn năm, thưa chú”.
“Nghề này chắc cũng đủ sống hả? À, mà em
có gia đình chưa?”
“Dạ,cũng đủ sống tạm qua ngày. Đang dành
tiền lấy vợ, thưa chú”.
Trong giọng nói có phần miễn cưỡng. Tôi không
hỏi nữa. Lòng chợt phân vân. Đêm hôm thân già một mình thế này, lỡ hắn là phường
trộm cướp thì sao?
Xe chạy trong đêm vắng. Đang là tháng 2.
Trời trong. Có thể thấy ánh trăng tròn treo phía góc trời.
Nhưng tôi không có tâm trí đâu mà ngắm trăng.
Đang ủ rũ chợt tỉnh hẳn. Trong ánh sáng đèn đường, thấy phía trước có nhóm
thanh niên chừng bốn năm đứa đứng giữa đường, hình như muốn chặn xe lại. Vài
người ở trần, áo vắt vai. Hình như bọn này vừa ra khỏi một cuộc nhậu. Tôi sờ sợ.
Bọn này và tài xế có quan hệ gì không đó? Lẽ nào….
Tài xế cho xe chạy chậm lại. Xe có khách
làm sao rước them họ? Hay là cho đồng bọn hắn lên nhằm khống chế tôi… Nỗi sợ lớn
dần.
“Chú cứ ngồi im. Giữ dây thắt lung nghe”.
Tôi làm theo lời dặn của hắn.
Khi còn cách bọn người chặn xe chừng năm
mét, tài xế đứa một tay lên cao lắc lắc ý bảo xe đã có khách. Bọn người kia
không tản ra. Xe buộc dừng bánh. Một tên gí mặt sát cửa kính:
“ Mở cửa! Đuổi ông già này xuống!”
“Dạ”.
Tài xế cúi xuống như sắp mở cửa xe. Tôi sợ
muốn vãi đái. Bất ngờ xe tăng tốc lao vút đi. Tôi nhìn lui. Bọn người kia không
kịp phản ứng. Chỉ biết giơ nắm đấm đe dọa, chửi thề.
“Chuyện xảy ra hằng đêm mà. Chú đừng sợ”.
“Chỉ sợ bọn người kia là…”.
Tôi muốn nói họ là kẻ cướp nhưng kịp dừng
lại. Cơn sợ hãi đã qua nhưng lòng vẫn còn lo.
Xe vào ngoại ô thành phố Bình Dương. Đường
vẫn vắng. Vàng vọt ánh đèn. Mặt trăng đã khuất trong mây. Đi một đoạn, thấy thỉnh
thoảng có xe đi ngược chiều. Đèn pha chớp tắt.
“Họ muốn làm gì vậy?”.
“Dạ, tín hiệu để chào nhau. Họ là taxi
cùng hang đó chú”.
Tiếng máy xe êm ru. Không gian lại rơi vào
im lặng. Tôi chợt hối hận. Phải chi tôi nghe lời thằng Dũng chờ sáng mai rồi đi
lên nhà con Giang trên Bình Phước hóa hay hơn không. Thằng Dũng nói chú lớn tuổi
rồi, đi đêm hôm nguy hiểm lắm. Tôi thì đang bực con vợ thằng Dũng. Lâu lâu có
chú đến chơi mà chị vợ làm mặt lạnh như tiền. Ngồi chưa nóng đít nó nói thôi
chú ngồi chơi rồi bỏ đi nằm. Vậy thì đây cũng không cần. Nghĩ cũng tội thằng
Dũng. Người chú luống tuổi và con vợ hay nhõng nhẽo làm nó khó xử.
Nhưng ngồi taxi rồi mới hối hận. Ai đời
đang ngủ nửa đêm ngồi dậy đòi đi. Bây giờ lỡ rồi.
Tôi đổi thế ngồi. Mắt nhìn thẳng phía trước.
Làm ra vẻ bình thản dù trong bụng đánh lô tô. Đã qua thành phố Bình Dương. Hai
bên là những vườn điều nối dài chứa đầy bóng tối. Nhà cửa thưa thớt.
Xe đang chạy ngon trớn chợt kêu khục, khục,
khục,… rồi dừng lại. Tôi lại thót tim. Sao kỳ vậy? Hay hắn muốn giở trò gì?
“Chú chờ chút. Để cháu kiểm tra xem có
chuyện gì”.
Hắn bước xuống xe. Đèn pha vẫn mở. Đến trước
xe dựng nắp capô lên. Muốn dàn cảnh cướp của giết người chớ gì? Tôi tính xuống
xe bỏ chạy. Nhưng biết chạy đi đâu bây giờ?
Hắn lui cui sửa khoảng mươi phút thì đóng
nắp capô.
“Xong rồi chú”.
Tôi không trả lời. Xem hắn muốn giở trò gì
nữa đây. Nếu bây giờ hắn đưa tay hất một cái là tôi ngã nhào ra khỏi xe ngay.
Cái túi nhỏ đựng đầy tiền, máy quay phim nó lấy không quá nhỏ.
Hắn nỏ máy. Xe tiếp tục lên đường. Chạy thêm
khoảng năm cây số chợt nghe tiếng xe rú ga, rọi đèn pha phía sau. Tôi nhìn lui,
thấy mờ mờ một chiếc môtô, hai người cỡi. Hình như chiếc môtô muốn áp sát yêu cầu
taxi dừng lại.
Đồng
bọn của hắn tới rồi đây. Thôi đừng làm bộ nữa. Tụi bay dàn cảnh muốn giết mạng
già này cướp tài sản chớ gì!
Hắn đã nhận ra chiếc môtô chạy cặp bên
hông. Người ngồi sau khoát tay yêu cầu taxi dừng lại. Nhưng hắn rồ ga. Taxi lao
vút đi. Sao thế? Hay hẹn nhau tới cánh rừng cao su nào gần đây rat ay cũng chưa
muộn?
Cảnh rượt đuổi diễn ra. Tôi chợt cảm thấy
khó thở. Bỏ mẹ rồi. Lại lên cơn suyễn. Bệnh suyễn theo tôi hồi nhỏ tới giờ chưa
dứt. Hồi đên đi vội không đem theo lọ thuốc xịt trị suyễn. Cơn suyễn thường đến
những lúc mệt, căng thẳng hay lo lắng. Cơn suyễn bắt tôi ho rũ rượi. Cảm thấy mệt
mỏi. Đầu đờ ra. Cổ họng mắc nghẹn. Tôi cố hết sức ngồi giữ thăng bằng nhưng
không được, ngã lăn ra ghế xe.
Xe taxi vẫn lao như tên bắn. Chiếc môtô tụt
lại nhưng vẫn nghe tiếng máy gào trong đêm. Tôi thật tình không hiểu tại sao có
cảnh rượt đuổi này. Hay hắn và đồng bọn muốn tạo ra vụ tai nạn giả? Cơn suyễn
làm tôi thở dốc, khò khè. Âm thanh ngày càng lớn. Hắn nhìn qua kính chiếu hậu.
“Kìa chú bị sao vậy?”.
Chiếc taxi đỗ gấp. Hắn mở cửa xe, phóng
vào bang ghế sau đỡ tôi ngồi lên.
“Tôi bị suyễn hành”.
Hắn vuốt ngực cho tôi. Tôi nằm im quan
sát. Hắn vừa vuốt ngực vừa nhìn quanh như chờ đồng bọn. Tôi nghe tiếng xe môtô
dừng. Rồi tiếng hô:
“Đưa tay lên! Anh đã bị bắt!”
Một người lao đến lôi hắn ra khỏi xe, còng
tay. Bàn tay hắn vuốt ngực cho tôi. Tôi không hiểu gì cả.
Hai người đi môtô đưa hắn về đồn công an.
Họ nói cần tôi làm chứng. Ở đồn, hắn khai ban đêm thấy taxi nằm không nên trộm
chở khách kiếm ít tiền. Định sáng sớm trả lại chỗ cũ.
Tôi trách hắn:
“Sao em dại vậy?”
Hắn nói:
“Mẹ cháu già bệnh, thưa chú…”
“Tại tôi mà em bị bắt”.
Tôi siết bàn tay hắn.
Từ Nguyên Thạch